Như một sự sắp đặt, tôi gặp cô bé Khánh Huyền trong chuyến đi thiện nguyện về đất Phúc Trạch-Quảng Bình vào năm 2016.
Năm ấy, Huyền mới học lớp 4, con theo bà ngoại đi nhận quà từ thiện. Ấn tượng bắt đầu có khi con xin đổi chiếc chăn màu xanh lấy chiếc chăn màu hồng. Chúng tôi đến thăm nhà thì mới biết Huyền vắng cha từ nhỏ, mẹ đi làm xa. Con ở nhà cùng bà ngoại đã gần 80 và người dì ruột vừa bị tai nạn giao thông , hỏng cả hai chân. Mọi sự trong ngôi nhà nhỏ cuối xóm đều do tay bà em lo liệu …
Vượt lên hoàn cảnh đó, con vẫn gắng sức học hành. Nhìn những tấm giấy khen được treo ngay ngắn trong nhà , nhìn đôi mắt sáng và nụ cười đáng yêu của con, chúng tôi tin và hy vọng …
…..
Thế rồi từ đó, tôi và những người bạn trong CLB vẫn thường xuyên dõi theo bước đường sống và học tập của Huyền. Hết Tiểu học, lên THCS rồi THPT, con vẫn luôn là HSG. Mặc dù cảnh nhà vẫn thế. Bà ngoại vẫn cứ già đi. Mẹ vẫn ở xa. Đôi chân của dì vẫn chưa hoàn toàn bình phục…
Để đỡ đần bà và mẹ. Hè cuối năm cấp 3, sau ký thi ĐH , con vào Nam với mẹ và xin làm bảo vệ trong một công ty. ..
Cho đến một ngày, khi có giấy báo trúng tuyển Đại học, Huyền trở lại quê . Con cần mẫn tiếp tục viết ước mơ của mình lên trang đời còn bao nghèo khó!
….
Hôm qua, khi xong việc từ Phú Yên trở về, chúng tôi về Đồng Hới để tìm gặp Khánh Huyền. Cô bé Huyền nhỏ thó ngày nào giờ đã thành tân sinh viên đại học. Con đang theo học ngành Ngôn ngữ Anh – một ngành học mà con rất thích. Trao cho con món quà và cũng là phần thưởng của mọi người trong CLB tới con mà ai cũng xúc động. Xúc động trước sự vươn lên, vượt khó của một cô học trò nghèo ham học ở đất Quảng Bình !
…..
Giờ, chia tay con về Bắc. Ngồi trên xe, viết những dòng này về con, tôi vẫn cứ thấy trào dâng một niềm riêng rất là khó tả. Không chỉ là thương, là mến; không phải là xót là buồn … Hình ảnh căn phòng trọ nhỏ xíu xiu ( không khép kín) nằm tít ở trên tầng 3, mái lợp tôn cứ bắt tôi phải nghĩ về những ngày nắng lửa , gió Lào thổi qua miền cát trắng …
Nghĩ thì nghĩ vậy thôi.
Nhưng tất cả chúng tôi hôm nay đều vững tin rằng Khánh Huyền sẽ vượt qua tất cả. Giống như, có chú trẻ nhất trong đoàn khi gặp Huyền đã thành luôn ông Thầy Tướng số. Ông thầy ấy phán rằng :
– Nhìn bàn tay, ngón tay và cái trán kia, sau này sẽ rất chi là sướng !!!
….
He he. Cảm ơn “ ông thầy tướng số” đã thắp lên niềm hy vọng.
Nhưng chẳng phải hy vọng đâu. Vì Khánh Huyền bây giờ chẳng đã được biết bao người thương mến đó rồi sao!!!
….
TRẦN THANH
https://hiephoanet.vn/2025/12/21/dong-doi-oi/
