Từ một lá thư tay lan truyền trên mạng xã hội, tôi thấy lại tuổi thơ mình – một tuổi thơ luôn chờ mẹ
Những ngày gần đây, trên mạng xã hội lan truyền một lá thư tay của một cô bé học lớp 5 gửi cho mẹ. Không phải một bức thư dài dòng, không hoa mỹ, chỉ là vài trang giấy học trò với nét chữ còn non, nhưng đủ khiến rất nhiều người lớn phải lặng đi khi đọc.
Trong thư, con kể rằng mẹ đã đi làm xa từ khi con còn rất nhỏ. Con nhớ lại những lời hứa ngày nào: kiếm tiền, xây nhà, mua quần áo đẹp cho con. Rồi năm tháng trôi qua, em vẫn lớn lên trong ngôi nhà cũ, ở cùng ông bà. Mẹ có về, nhưng chỉ trong chốc lát…
Tôi đọc bức thư ấy vào một buổi tối muộn, khi con gái nhỏ của tôi đã ngủ. Đọc xong, tôi không khóc. Tôi gấp tờ giấy lại, đặt xuống bàn, ngồi rất lâu. Trong đầu tôi hiện lên không phải hình ảnh của đứa trẻ trong câu chuyện, mà là chính tôi của hơn hai mươi năm trước, là một cô bé cũng từng đứng ở ngưỡng cửa, chờ mẹ trở về.

Lá thư được viết bằng nét chữ non nớt của một đứa trẻ lớp 5. Câu chữ còn vụng, chính tả chưa hoàn chỉnh, nhưng cảm xúc thì không thiếu một giọt nào. Con bé không trách mẹ, cũng không oán hận. Con bé chỉ kể lại cuộc đời mình bằng giọng điệu bình thản đến đau lòng. Rằng mẹ đi làm xa từ khi con còn rất nhỏ, hứa hẹn nhiều điều, rồi những năm tháng trôi qua, con vẫn lớn lên ở một nơi không có mẹ.
Nỗi buồn ấy có thể hơn ai hết, tôi rất hiểu. Nỗi buồn bồng bềnh, nhẹ nhàng lướt qua, nhưng khi được kể ra lại khiến người lớn day dứt.
Tôi là một người mẹ. Và tôi cũng từng là một đứa trẻ không sống cùng mẹ.
Ngày ấy, người lớn thường nói với tôi: “Mẹ với bố không ở với nhau nữa nhưng mẹ vẫn yêu con”. Tôi tin. Tin 1 cách rất ngoan ngoãn. Tin đến mức không dám giận, không dám buồn ra mặt. Tôi học cách tự chơi một mình, tự ăn, tự ngủ, tự quen với việc thiếu vắng. Người lớn nhìn vào bảo: “Con bé này nó thiếu thốn tình cảm của mẹ nên nó hiểu chuyện thật”. Nhưng ít ai biết, sự hiểu chuyện ấy được đánh đổi bằng cảm giác thui thủi 1 mình mà lớn lên.
Mẹ không muốn con hiểu chuyện để người lớn yên tâm
Đứa trẻ trong lá thư kia cũng vậy. Con bé không than khóc. Con chỉ viết rằng mình đang cố gắng học tập để bố mẹ không buồn. Một đứa trẻ chỉ hơn 10 tuổi, đã mang trên vai trách nhiệm làm người lớn yên tâm. Khi đọc đến đó, tôi thấy tim mình se lại. Bởi tôi đã từng như thế. Tôi từng nghĩ rằng nếu mình ngoan hơn, giỏi hơn, thì có lẽ mẹ sẽ ở lại.
Làm mẹ rồi, tôi mới hiểu trẻ con không cần một người mẹ hoàn hảo, chúng cần một người mẹ hiện diện. Chúng không cần gia đình cái gì cũng có nhưng thứ chúng cần nhất thì lại chẳng thấy đâu.

Chúng không hiểu được mẹ gửi bao nhiêu tiền về, mua cho bao nhiêu quần áo đẹp. Chúng cần mẹ ngồi cạnh khi làm bài tập, cần mẹ hỏi hôm nay ở lớp có chuyện gì, cần một cái ôm khi bị điểm kém, cần một người nghe con kể những nỗi buồn rất nhỏ mà với người lớn là không đáng kể.
Người lớn thường nghĩ rằng trẻ con rồi sẽ quen với sự xa cách. Nhưng không, trẻ chỉ học cách im lặng. Chúng không quên, chỉ là không còn nói ra nữa. Có những đứa trẻ lớn lên rất ngoan, rất tự lập, nhưng bên trong là một khoảng trống âm ỉ, không ồn ào, không dữ dội, nhưng dai dẳng suốt nhiều năm.
Tôi không phán xét người mẹ trong câu chuyện. Tôi hiểu rằng cuộc sống có những hoàn cảnh buộc người phụ nữ phải rời xa con để mưu sinh. Nhưng ở góc độ của một người đã từng là đứa trẻ bị để lại, tôi chỉ muốn nói một điều rất thật:
Tiền có thể gửi về, quà có thể mua lại, nhưng tuổi thơ thì không thể chờ đợi.
Tuổi thơ của con không nằm ở lời hứa “sau này”, mà nằm ở những buổi tối hôm nay. Nằm ở việc mẹ có mặt hay không, có lắng nghe hay không, có đủ kiên nhẫn để ở bên con hay không.
Khi đọc lá thư ấy, tôi nhìn sang đứa con đang ngủ của mình. Con cũng đang ở độ tuổi ấy. Tôi chợt tự hỏi rằngnếu một ngày nào đó, con phải viết về tôi, con sẽ viết gì? Con sẽ kể rằng mẹ luôn bận rộn, luôn hứa hẹn, hay con sẽ kể rằng mẹ đã ở bên con, dù không giàu có, dù không hoàn hảo?
Có những vết thương tuổi thơ không làm người ta gục ngã ngay, nhưng nó âm thầm định hình cách người ta yêu thương về sau. Tôi từng mất rất nhiều năm để học cách tin rằng mình xứng đáng được yêu, rằng sự rời đi của mẹ không phải vì tôi chưa đủ tốt.
Lá thư của đứa trẻ ấy không chỉ là câu chuyện của một gia đình. Nó là lời nhắc nhở cho tất cả những người đang làm cha mẹ rằng:
Con cái có thể hiểu hoàn cảnh, nhưng chúng vẫn cần được yêu thương bằng sự hiện diện, không phải bằng lời giải thích.
Có những năm tháng, nếu đã bỏ lỡ, thì dù sau này có quay lại bằng tất cả nỗ lực, cũng không thể bù đắp trọn vẹn. Và có những đứa trẻ, cả đời chỉ mong một điều rất giản dị: được lớn lên trong cảm giác rằng mẹ ở đây, mẹ không đi đâu cả.
https%3A%2F%2Fkenh14.vn%2Fme-di-kiem-tien-xay-nha-nhung-nha-minh-vo-roi-me-oi-215251224144257161.chn




